Tôi chả biết an ủi chị ấy ra sao, chỉ biết liên tục đưa giấy ăn cho chị ấy. Tôi nghĩ lúc đó tôi chỉ có thể làm thế cho chị. Giấy ăn rồi cũng hết, tôi bảo: chị ngồi chờ em ở đây nhé, em đi mua hộp khăn giấy về ngay thôi, chị ấy mắt đỏ hoe, nhìn tôi, dịu dàng gật đầu. Tôi rất không nỡ rời chị…! Chạy thật nhanh đi mua khăn giấy, mua xong chạy ngay về sân bóng rổ thì thấy chị ấy đã không còn ngồi ở chỗ đó nữa !!! và những người vừa đánh bóng rổ trên sân bỗng đi đâu hết rồi? vừa nãy trên sân còn nhiều người mà? Tôi nhìn đồng hồ, thôi chết 1 giờ sáng rồi, thảo nào hoá ra tôi đã tán với chị ấy lâu thế. Nhưng chị ấy đâu rồi????? Tôi nhìn khắp nơi, ngó ngiêng, nhớn nhác! Thấy chị ấy đi từ góc xa nhất của sân bóng tới trên tay cầm máy di động… chị ấy nói: - Xin lỗi, bạn cùng phòng vừa gọi điện cho mình xong... Tôi hỏi: - Chị phải về à? Nói xong thì tự chửi mình ngu, vừa nãy đang nghĩ là đừng nhắc chị ấy đi kiếm bạn ngủ nhờ qua đêm giờ lại tự mồm mình nói ra nhé! Chị ấy lại đáp: - Thế không phải mình đã thu xếp qua chỗ bạn sao? Tôi cười ngu ngu, lấy can đảm cầm lấy tay chị ấy, chị ấy cũng để cho tôi dắt... dắt về... ký túc nam. Tôi bảo chị ấy đứng ngoài chờ, tôi vào trước xem quản lý ký túc ngủ chưa. Ôi may quá là may, ngủ rồi, phòng quản lý chả có ai. Có lẽ là vì ngày nghỉ cuối tuần nên nghỉ sớm chăng. Tôi nhìn các máy quay camera xung quanh thực ra là để cho chị ấy hiểu ngầm rằng, cúi thấp xuống, đừng để máy camera thấy người. Chúng tôi cũng không dám đi thang máy, sợ camera thu hình lại. Thế là bước từng bước, leo cầu thang lên tầng 5... Mọi người chắc ngủ rồi, tuần này sinh viên mới về nhà hết, tốt quá. Tôi nắm tay chị ấy đi thật nhanh về phòng, rút chìa thật nhanh, mở khoá xong chui tọt vào khoá cửa thật chặt... Chị ấy giống hệt như Lưu đại gia đi thăm đại quan viên, chui được vào phòng con trai, rất tò mò. May quá phòng tôi toàn con trai mới nhập học, đồ đạc còn chưa kịp loạn xà ngầu, nền nhà còn rất sạch, mà may cũng chẳng có quần sịp treo lủng lẳng trong phòng. Tôi bảo chị đi tắm trước đi, dù sao thì lúc ở bên bờ biển cũng ướt hết người rồi. Quần áo tuy khô nhưng vẫn dính nhớp nhớp vào người. Chị ấy đi vào buồng tắm! Một mình tôi vừa sướng vừa sợ, lại thấy có chút kinh hãi... Tôi nghe thấy tiếng nước róc rách trong buồng tắm, tiếng nước rơi làm đầu óc tôi mê man mụ mị đi, đầu óc toàn hình ảnh chị ấy mặc cái áo bó sát màu be ướt dính vào người. Tôi đành mở máy tính ra, bật chút nhạc. Căn phòng này bức bí quá, nó làm mình tự mình nghĩ ngợi điên đảo. Đột nhiên tôi sực nhớ ra... chị ấy tắm xong thì làm gì có quần áo mà mặc? Tôi tìm trong tủ áo tôi một chiếc áo phông sạch sẽ không ám mùi mồ hôi và một chiếc quần đùi vì làm sao có thể đẻ ra trong tủ áo lót quần lót của phụ nữ nhỉ! Tôi cầm thêm chiếc khăn mặt tắm, đi đến gõ cửa buồng tắm. Ngờ đâu đúng lúc đó chị ấy cũng mở cửa buồng tắm ra... chị ấy giật thót mình, tôi cũng bị giật mình vì chị ấy làm sao ngờ được tôi đang đứng trước cửa, vội vã đóng sập cửa lại. Tôi thì đánh rơi tất cả quần áo xuống đất. Chị ấy lại he hé cửa, thò đầu ra: - Bạn đang nhìn trộm mình à? Tôi cuống quýt nhặt quần áo lên: - Đâu em đâu có, đúng lúc em định mang đồ tới cho chị mặc. Chị ấy cười trong khe cửa hẹp: - Thật ư? Tôi đáp: - Thế thì chị khỏi mặc" (nói xong quay đi...) Chị ấy Aaaaa!!!! một tiếng vội mở cửa vươn tay chộp lấy tôi: - Chờ đã! Tôi quay đầu: - Ha ha, tưởng chị không cần mặc nữa... Soi vào rèm mắt tôi là nửa người chị ấy. Tuy không lộ điểm nào... nhưng những giọt nước to lóng lánh trên da chị ấy và hơi nước mù mịt trong phòng tắm, nét lượn của thân thể... mái tóc hơi bết ướt... làm tôi đứng chết sững. Chị ấy nhìn tôi hỏi: - Thật sự không cho mặc? Tôi hồi tỉnh, đưa quần áo cho chị rồi vội vã quay người đi ra ngồi máy tính. Chị ấy mặc xong đồ bước từ buồng tắm ra, tôi vờ không có gì, cứ lên mạng. Chị ấy kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh tôi lau tóc ướt: - Đến lượt bạn tắm. Tôi đứng dậy tìm máy sấy tóc cho chị. Khi tôi đưa máy sấy cho chị ấy mới phát hiện chị ấy mặc quần áo tôi quá rộng, áo hoàn toàn che mất quần... Tôi cầm quần áo tôi vội vã chạy vào buồng tắm phát hiện quần áo và đồ lót của chị ấy vẫn còn treo trong buồng tắm... tôi cố tình quay đi giả vờ không thấy gì. Tôi không thể để cho chị ấy nghĩ tôi là thằng hiếu sắc. Bật vòi hoa sen, những dòng nước lạnh làm tôi bình tĩnh lại. Tiếng nước lẫn tiếng nhạc phòng ngoài và tiếng máy sấy tóc ồn ào. Tôi hoang mang tắm thật nhanh rồi chui ra.
Chị ấy đang lên mạng. Tôi đứng gần lấy cớ sấy tóc, thực ra là liếc nhìn trộm chị... Chị ấy đang xem 1 bức thư, toàn tiếng Anh. Trong lòng tôi hơi buồn, có lẽ đó là thư người yêu của chị ấy gửi. Tôi tự dặn mình, chị ấy đã có bạn trai rồi, thôi mình đừng mong chờ gì nữa! Tôi sấy tóc xong... gian phòng chỉ còn lại tiếng nhạc... Chị ấy chợt hỏi: - Bạn có biết tiếng Anh không? có thể dịch hộ mình bức thư này không? Tôi hỏi lại: - Tiếng Anh của em tồi lắm, mà đây lại là thư của chị, làm thế... có tiện không? Chị ấy nói: không sao đâu, bạn dịch cho mình với... Tôi nói: - Hay là em dùng từ điển song ngữ Dr.Eye giúp chị dịch, chị tự xem nội dung, mỗi tội có thể nội dung không chính xác lắm... Chị ấy gật đầu, tôi giúp chị dịch bằng phần mềm xong ngồi bên, bật máy tính của thằng giường bên... chị ấy đọc thư... Thằng giường bên mất dạy thật, màn hình nó toàn gái mặc bikini, hại tôi lại liên tưởng tới hình dáng chị ấy trong buồng tắm. Tôi vội vàng bật IE che lấp cái màn hình chết tiệt đi... Một lúc sau, tôi len lén nhìn chị. Trời! chị ấy đang khóc, lại khóc rồi, trời ạ 囧 Tôi đứng dậy lấy giấy ăn: - Chị ko sao chứ? sao thế ạ? Chị ấy lau nước mắt... Bức thư kia... có lẽ là thư của người yêu chị ấy gửi, viết gì nhỉ? chị ấy vì sao xem xong lại khóc? Tôi đưa khăn giấy cho chị đồng thời lén xem màn hình, toàn một thứ tiếng Hoa dịch bằng máy trúc trắc... rất khó xem. Chị ấy càng khóc càng nức nở to hơn. Tôi cũng chả biết làm sao nữa, tôi quỳ xuống chân ghế cạnh chị ấy, nắm tay chị ấy hỏi: - Chị ko sao chứ? sao thế ạ? Chị khóc: - Anh ấy bảo mình nên quên anh ấy đi. Tôi quay sang xem màn hình, nội dung đại khái là: chàng người yêu của chị ấy mong rằng, chị đừng lãng phí thêm thời gian cho anh ta nữa xa nhau thế này mà yêu đương thì thật khó, rồi bảo chị ấy quên anh ta đi. Giây phút ấy tôi chỉ có thể nhìn chị ấy khóc. Tôi chỉ biết đưa khăn giấy cho chị thôi, tôi chẳng thể làm gì được cho chị ấy... Tôi đưa tay vén mái tóc của chị ấy lên, đưa khăn thấm khô đôi mắt Tôi hôn lên trán chị ấy. Rồi hôn lên đôi môi... Lần này thì chị ấy không đẩy tôi ra. Tôi ôm chị ấy vào lòng, chị ấy cũng ôm chặt tôi, và lại khóc nức nở. Tôi nghĩ, nếu lúc này tôi nhân thời cơ mà chiếm đoạt người con gái, thì tôi thật ti tiện... Khóc, khóc, khóc đến khi chị ấy không còn hơi sức nhè nhẹ đẩy tôi ra, chị ấy đi vào buồng tắm… Tôi tắt màn hình. Không muốn chị ấy đi ra lại phải đọc lại những dòng chữ kia. Chị ấy đi ra… mắt còn đỏ hoe, nói với tôi: - Xin lỗi, mình không sao đâu. Tôi mỉm cười, hỏi chị mệt rồi phải ko. Chị ấy gật đầu, tôi bò lên cái giường tầng của tôi sửa soạn chăn gối cho chị, tôi bò sang ngủ chỗ của thằng giường bên. Khi tôi vừa định nằm xuống chị ấy hỏi: - Bạn ko ngủ bên này ư…? Tôi im lặng: - Thế này không tốt, dù sao thì… dù sao thì… Vốn định bảo, dù sao thì chị cũng đã là người có bạn trai rồi, nhưng tôi ko nói ra được đành sửa lại: - Dù sao thì chị cũng là con gái, không thể ngủ chung với con trai. Và chúng tôi đều nằm xuống. Rất lâu rất lâu sau, tôi ko sao ngủ được, hai mắt chong chong nhìn lên trần nhà, không ngủ nổi. Tôi nhớ cái áo màu be bó sát lấy người chị. Và lúc chị ấy ló đầu ra từ phòng tắm mù mịt hơi nước. Và lúc chị ấy… - Bạn ngủ rồi à? - chị ấy cũng không ngủ. Tôi trả lời: - Chưa, em không ngủ được. Chị ấy: - Thế thì chúng mình trò chuyện đi! Tôi đáp: - Vâng, chị thích nói chuyện gì? Chị ấy: - Mình cũng chả biết! Tôi không hiểu có điều gì đó làm tôi nói: - Thế… em có thể ngủ với ch - Ừ... Tôi chầm chậm bò sang giường tôi, chị ấy nép vào dành một khoảng. Tôi chui vào trong chăn, chạm vào chân chị ấy, tôi nói: - Chân chị lạnh quá kìa! Máy lạnh mở quá lạnh à? Em điều chỉnh chút nhé! Chị ấy nhẹ nhẹ nép vào lưng tôi: - Như thế này thì ko còn lạnh nữa! Tôi ngượng ngùng khắp người… Quay sang nhìn chị và hôn…có ý để chị nhấc đầu lên, tôi đệm cánh tay xuống ôm chị. Chị ấy quay lại và nằm trong lòng tôi. Tôi nhìn thấy khe ngực rồi, tôi đã nhìn thấy khe ngực rồi !!! Lúc ấy, nghĩ ra chị đã để lại toàn bộ quần áo trong buồng tắm, tức là trong chiếc áo của tôi… chị không còn gì che chắn nữa. Tôi lại bắt đầu cuống… và thậm chí bắt đầu run rẩy. Bởi tôi biết trong áo kia là chị ấy. Tôi cuống và thậm chí run lên Chị ấy hỏi: - Bạn rét à? Tôi lắc đầu. Chị ấy: - Bạn ôm mình tay có bị tê không? Tôi lại lắc đầu. Chị ấy: - Thế rốt cuộc là bạn bị làm sao thế? Tôi cúi gằm xuống nói lí nhí: - Chị chẳng mặc gì… Chị ấy cười và ôm tôi nói: - Chỉ hôm nay thôi… với mình, ôm mình, hôn mình đi… Tôi nặng nề nói: - Em không phải là một thứ đồ vật để chị thế chân! Nhưng tôi vẫn hôn chị, cái này gọi là "mồm thì bảo không mà thân thể thì bảo có". Nhưng cũng chỉ là hôn mà thôi, tôi không dám tiến xa hơn một bước… cho dù ngực chị ấy ở ngay trước mặt tôi, cho dù tôi vô cùng muốn chạm vào, nhưng tôi cuối cùng vẫn không. Tôi không có quyền, vào những thời điểm này, lợi dụng hoàn cảnh của chị ấy để… Chị ấy ngủ say trong lòng tôi, mà tôi thì cứ thao thức. Tôi ngắm nhìn chị ấy ngủ. Tôi thấy sự bình yên… Tôi chỉ nghĩ, vì sao một cô gái tuyệt thế này mà lại có thằng người yêu muốn bỏ rơi. Buổi sáng là một trận tê bại, tay tôi đơ đứ đừ. Đêm qua ôm chị ấy ngủ, tay bị đè tê liệt cả đêm. Tôi nhìn, chị ấy vẫn còn say giấc. Tôi cố chịu đựng cánh tay tê mỏi, không dám để chị ấy bị đánh thức nhưng mà thật sự là… tay tôi tê hết chịu nổi rồi… tay tôi run bần bật, thế là chị ấy tỉnh dậy. Tôi vội vã giả vờ nhắm mắt đang ngủ. Chị ấy tỉnh dậy, dùng tay vuốt ve gương mặt tôi, hôn lên trán tôi, tôi mở mắt và hôn lại chị, chị ấy dường như bị giật mình… nhưng cũng không kháng cự tôi, vì thế chúng tôi nằm ôm chặt, hôn lên trán, hôn lên gò má, lên môi… tôi hôn dần xuống cổ chị ấy và đôi tay lặng lẽ đi từ eo lên… Tôi để tay trên ngực chị ấy và qua áo có thể cảm nhận hơi thở của chị. Đầu óc tôi lại có hình ảnh, chị ấy ló đầu ra từ trong buồng tắm. Những ngón tay chạm nhẹ... Tôi hôn lên đôi tai: - Em có thể không? Chị ấy gật đầu và tay tôi chạm làn da mịn màng bỗng dưng chị ấy cười phá lên: - Mình sợ buồn! Tay tôi dừng lại và rút ra khỏi áo, tôi nói: - Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên như thế này. Chị ấy im lặng… Đã từng ở trước mắt tôi, bầu ngực ấy. Nhưng tôi đã không dám chạm vào. Cho đến sau này khi tôi đã mất chị ấy, đó là cái điều làm tôi đau đớn nhất trong cuộc sống, cũng có thể nói là trong tuổi trẻ này của tôi. Nếu như số phận cho tôi thêm một cơ hội nữa thôi chắc chắn tôi sẽ nói với chị ấy rằng… Chúng tôi nằm yên bên nhau. Sáng muộn, cả hai đều đói. Dậy rửa mặt đánh răng, trong phòng tắm lại thấy những quần áo lót treo trên cửa buồng kia. Tôi nghĩ: đây không phải là giấc mơ, thế mà sao tôi ngu thế, cơ hội đã qua mất rồi. Bước ra, chị ấy ngồi trước máy tính, tôi vỗ vai nói, chị đi đánh răng đi, nghĩ ra chị ấy ko có bàn chải tôi chạy xuống tiệm tạp hoá tầng dưới mua bàn chải cho chị. Gọn gàng chỉnh chu xong, chúng tôi rất tự nhiên nắm tay nhau đi ăn sáng… Những ấn tượng khi đó của tôi vô cùng sâu sắc, nhớ rõ chị ấy gọi một suất bánh mì lát nướng dày phết sô cô la và thêm trứng, một tách trà đen nóng. Tôi gọi bánh trứng rán kẹp cá hồi và cà phê đá, tôi ăn hết bánh trứng rất nhanh, chị ấy đưa tôi nốt miếng bánh mì ăn chưa hết: - Bạn có vẻ chưa no, chỗ này để cho bạn đấy! Tôi nghĩ lẩn thẩn, thế này không phải là coi như hai đứa hôn gián tiếp ư? Rồi lại nghĩ, mình là một thằng rất ngu, tối qua không phải là đã từng hôn thật sao, giờ vẫn còn lưu luyến cả cái hôn gián tiếp. Ăn xong, đi về ký túc xá của nữ… Hai chúng tôi dừng lại đứng trước cổng ký túc hồi lâu nắm tay không muốn rời. Vì sao mới ngày hôm qua còn là hai kẻ xa lạ mà hôm nay đã như đôi tình nhân thế này nhỉ, chính tôi cũng thấy lạ lùng… nhưng tôi cũng vẫn sẽ nói với chị ấy nỗi niềm của tôi. - Em rất thích chị, nhưng em biết chuyện của ngày hôm qua… chỉ là… Chị ấy cúi đầu. - Chỉ là những gì em muốn an ủi chị, đó không phải là quan hệ nam nữ như những đôi tình nhân. Chị ấy vẫn cúi gằm xuống. - Em xin lỗi, đêm qua đáng lẽ em không nên lợi dụng hoàn cảnh, vào giây phút chị yếu đuối nhất… Chị ấy cúi gập đầu. - Em… Chị ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, vội vã nắm lấy tay tôi thật chặt. - …Em vẫn hy vọng chị sẽ nối thử lại với người yêu của chị, cứ thử xem có quay lại với nhau không, dù sao mối tình hai năm vẫn quý giá hơn là….chắc đầy những kỷ niệm của hai người. Mắt chị ấy bắt đầu đỏ lên, tôi mới thấy tôi lại nói nhầm lời mất rồi. Hai năm nay họ chỉ gặp nhau có mỗi hai lần, lấy đâu ra kỷ niệm nhỉ. - Xin lỗi, em chỉ định bảo… Nước mắt chị ấy bắt đầu rơi… Tôi thấy buồn, không muốn rời chị ấy: - Chỉ là vì em không muốn trở thành đồ vật thế thân cho anh ấy, mà em muốn được chị yêu em thật lòng cơ… Chị ấy ôm tôi: - Xin lỗi, trong lòng mình giờ đây đang rất hỗn loạn… - chị ấy nói - nhưng, vì sao vào những lúc mình đau buồn nhất, thì lại là bạn ở bên an ủi mình, chứ không phải là anh người yêu hai năm kia. Chị ấy nói tiếp: - Mình không muốn chỉ là đêm qua mà thôi… Tôi đáp: - Em sẽ ở bên chị mãi mãi.
Cho đến một ngày… Yêu chị ấy nửa năm, thời gian đó vô cùng hạnh phúc, chúng tôi qua mùa giáng sinh đầu tiên bên nhau ăn cơm vào FRIDAY. Nhưng đó cũng là Giáng sinh cuối cùng của chúng tôi... Chúng tôi cùng nhau đón năm mới lần đầu tiên tại chính nơi chúng tôi quen nhau lần đầu: đảo Kỳ Kim bắn pháo hoa Cũng lại là lần đón năm mới sau cùng. Chị ấy, người yêu hơn tôi một tuổi, đã dạy tôi rất nhiều điều trong cuộc sống chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm sống với tôi Chị ấy là một người con gái tốt, tôi đã trân trọng từng giây khắc chúng tôi ở bên nhau vì tôi biết rõ, có thể một ngày nào đó có thể sẽ… Khi đó là cuối tháng Một. Học kỳ một kết thúc… mọi người chuẩn bị thi cuối học kỳ thi xong còn về nhà nghỉ đông và nghỉ Tết. Tôi rất sợ hãi cái ngày này sẽ đến thì là… bạn trai của chị ấy, mỗi năm nghỉ đông đều bay về Đài Loan… dù sao thì hồi đó chị ấy đã không nói ra lời chia tay với anh kia nên có thể coi họ mới chỉ tạm thời ngừng liên lạc với nhau mà thôi và tôi có thể coi chỉ là một kẻ thứ ba xen ngang chuyện tình… Thi xong môn cuối chúng tôi cùng bạn cùng phòng của chị ấy đi hát Karaoke, hát đến nửa chừng điện thoại di động của chị ấy đổ chuông. Chị ấy đang song ca với bạn cùng phòng, nhạc quá ầm ĩ, chị ấy không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Tôi cầm máy lên xem, tên người gọi đến David David là ai? là anh ta chăng?... nếu đúng là anh ta, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi nhìn chị ấy, chị ấy đang hát với bạn bè hào hứng. Tôi lén lút mở máy chị ấy ra, xoá ghi nhớ về cuộc gọi vừa rồi. Cho dù là anh ta hay không phải là anh ta, tôi cũng không muốn một David nào xuất hiện trước mặt chị ấy… chẳng ngờ tôi luôn là đứa kém may mắn, chị ấy đúng lúc đó hát xong quay về chỗ, chị ấy nhìn thấy tôi đang cầm di động trên tay: - Có người gọi cho mình à? Thôi rồi Lượm ơi, cái gì phải đến thì không tránh được rồi, đành đưa máy di động cho chị ấy. Chị ấy mở máy xem ghi nhớ cuộc gọi đến, chị ấy im lặng hồi lâu… (Đúng là anh ta rồi chăng?) Chị ấy nói: - Mình phải ra ngoài gọi điện một tí đã. Tôi nghe thì vội vã nắm tay chị ấy kéo lại: - Chị đừng đi. Chị ấy bị tôi kéo lại, giật cả mình, bạn chị ấy đều để ý sang phía chúng tôi. Bài hát đang hát đến nửa chừng dừng lại. Chị ấy bảo: - Không có chuyện gì đâu, mình chỉ đi gọi lại cho một cú điện thoại thôi, đừng lo - vừa cười vừa bước ra khỏi phòng Karaoke… Tôi cúi đầu trầm ngâm, trong phòng những nhạc những lời ca quay vòng vòng bên tai tôi. Tôi lại bắt đầu đi trong những suy nghĩ hỗn loạn của tôi… Chị ấy phải chăng sẽ sắp rời khỏi tôi? Tôi phải chăng sẽ sắp rời khỏi chuyện tình của hai người đó? Anh ta là người đàn ông như thế nào? … Chị ấy đi vào phòng, quay sang mỉm cười với tôi rồi ngồi xuống mở cuốn danh mục bài hát, chị ấy chọn vài khúc ca. Chị ấy rất vui vẻ hát cùng bạn bè xem ra như không hề có chuyện gì xảy ra. Tôi đã quá lo nghĩ linh tinh rồi… Chúng tôi hát cho tới 6 giờ sáng, mọi người mệt mỏi rời khỏi khu Karaoke… chị ấy và bạn bè mỗi người đi một hướng, tôi dắt xe máy, đưa chị ấy chiếc mũ bảo hiểm, chị ấy nắm tay tôi nói: - Mình muốn đi đến một nơi... Cú điện thoại đó làm tôi canh cánh bên lòng, tôi cứ canh cánh mãi trong lòng. Tôi lái xe dọc đường, chị ấy ôm tôi rất chặt. Chúng tôi lại chạy đến trường đại học Trung Sơn, lại qua phà lại sang đảo Kỳ Kim. Đây là bãi cát khi chúng tôi quen nhau ngày đầu tiên... chúng tôi lại cởi giày chân trần trên cát. Tuy lần này cầm tay nhau đi trên bờ biển, tôi rưng rưng nắm tay chị ấy dắt đi, tôi sợ chị ấy đang ở bên tôi biến mất, tan đi, rời bỏ tôi… Chúng tôi đứng quay mặt về phía biển khơi, im lặng rất lâu. Tôi suy nghĩ hỗn loạn, muốn bình tĩnh cũng ko thể được. - Mình nghĩ… bạn có biết ai vừa gọi đến không? chị ấy cất lời trước phá vỡ sự im lặng. Tôi gật đầu. Chị ấy: - Anh ấy đã quay về rồi… Tôi cúi đầu, tôi nắm tay chị ấy càng chặt hơn. Chị ấy: - … Anh ấy hỏi mình lúc nào có thể gặp… Tôi nắm tay chị ấy càng chặt hơn nữa, cả trái tim thót lại. Tôi hỏi: - Thế chị đồng ý gặp anh ta chứ? - tôi hy vọng câu trả lời được nghe là… Chị ấy: - Ừ, mình đã trả lời là khi nào mình về Đài Bắc sẽ tìm anh ấy. Đây là câu trả lời tôi không hề mong muốn. Tôi lặng im. Trong sớm tinh sương tháng một của Cao Hùng, gió thổi trên bờ biển của Kỳ Kim, từ bàn tay chị ấy tôi cảm nhận rõ sự run rẩy. - Chị lạnh à? - tôi ôm lấy chị - Hơi lạnh một chút… xin lỗi - chị ấy nói và nói và sắp khóc. - Chúng ta về nhà đi - tôi hôn lên trán chị ấy rồi bảo. Chị ấy gật đầu, tôi dắt tay chị, đi thật chậm, cố ý đi chậm về phía xe máy bởi vì, từ đây, những giờ phút tôi bên chị ấy có lẽ đang dần rút ngắn lại tôi thương xót từng giây một… Trên đường về, chị ấy tì lên vai tôi và ngủ, một tay tôi quàng lại phía sau ôm chị ấy, một tay cố lái xe thật vững, chầm chậm chạy xe về trường… Tôi đưa chị ấy về ký túc xá nam, tôi hoàn toàn không có ý nghĩ trả chị về ký túc nữ. Lại dắt chị ấy trốn tránh ống kính soi mói của camera như cũ nhưng lần này, tôi cõng chị ấy lên Cuối tuần, cả toà nhà ký túc dường như vắng lặng. Tất cả mọi người đều rời ký túc về nhà rồi, bạn cùng phòng tôi cũng về nhà hết. Thật là châm biếm, hoàn cảnh y hệt hôm đầu tiên chị ấy đến đây… Tôi cầm quần áo đưa cho chị ấy, bảo chị đi tắm trước đi. Chị ấy mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh cầm quần áo đi vào buồng tắm. Tôi lại như lần trước, bật máy tính, mở một chút âm nhạc… trèo lên giường xếp dọn chăn gối trong lòng tôi đang nghĩ gì… Tôi đi đến trước buồng tắm gõ cửa, chị ấy hé cánh cửa ra, tôi xô cửa đi thẳng vào, chị ấy bị bất ngờ vội vã dùng tay che…đi. Một tay tôi kéo chị ấy, tôi kéo chị ấy sát vào người ôm chặt và hôn, chị ấy không phản kháng… tôi từ từ cởi bỏ quần áo của tôi và chúng tôi trần người ôm chặt nhau trong màn hơi nước... Tắm nào! tắm nào! Chúng tôi ôm chặt nhau, không sợi vải. Tôi gội đầu xong, chị ấy dội nước cho tôi. Tôi kỳ lưng cho chị ấy, chị ấy lại kỳ lưng cho tôi và trong lúc tắm cùng nhau, trong đầu tôi hoàn toàn không có bất kỳ một tà ý nào vẩn gợn (nếu như bây giờ, có lẽ chả biết đã nhân cơ hội đó Làm bao nhiêu lần Yêu) Tôi với chị ấy tắm, tạnh quẽ, im lặng thỉnh thoảng gặp mắt nhau, chúng tôi mỉm cười rất giống ngày xưa, khi tôi ngồi bên chị ấy trong buổi họp trên khoa tôi bị chị ấy bắt gặp đang liếc trộm, chị ấy mỉm cười, cảm giác y hệt vậy. Tắm xong, chị ấy giúp tôi sấy tóc, tóc khô tôi lại giúp chị ấy sấy tóc, tôi cầm lược chải tóc cho chị… Hai người bò lên giường, chui vào chăn tôi ôm chị thật chặt và tôi hôn và tôi lại cởi toàn bộ những vải vóc của chị, và của tôi… Trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ đau đớn: Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Cho dù chị ấy sắp rời bỏ tôi mà đi, tôi nhất định phải có được chị ấy! Và tôi bắt đầu hôn triền miên, tay ghì sát, hôn trên má, hôn trên trán, hôn trên tay, hôn trên cổ, hôn trên cổ tay, hôn trên cẳng chân, hôn trên eo… Những đối thoại hôn câm lặng trong tiếng nhạc nhè nhẹ từ máy tính… Mắt tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy và chắc chắn trong lòng chúng tôi đều đang cùng nghĩ đến một sự việc. Chị ấy nhắm mắt lại… và tôi muốn lặng lẽ chia đôi chị ấy ra. Đây là lần đầu tiên của tôi…tôi hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi thật sự là hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Tôi đã từng xem phim XXX, nhưng tôi không dám… tôi cũng chẳng biết mình đang chần chừ gì nữa. Chị ấy mở mắt ra, nhìn tôi ngạc nhiên: - Sao vậy? - tay đặt trên má tôi - Tôi…tôi chưa bao giờ… Tôi chưa làm lần nào... - mặt tôi đỏ lên, tôi ngại ngùng nói ra sự thật. Chị ấy vuốt ve đôi vai tôi. Và tôi ngại ngùng hết sức, nằm tụt người xuống một chút để che đi khuôn mặt mình, rồi ngồi dậy thở gấp gáp hồi hộp. Chị ấy bị những cử động của tôi làm cho bất an: - Sao vậy? - Xin lỗi !!! - Tôi cúi gằm xuống nói: - Lúc nãy tôi thật sự có ý định muốn chiếm lấy em, nhưng đó chính là vì sự xuất hiện của anh ta làm tôi cảm thấy lo sợ... - Tôi vẫn cúi gằm xuống nói. Chị ấy sát tới hôn lên má tôi: - Em không để ý điều đó đâu. Tôi hôn lại: - Nơi đây bắt đầu, nơi đây cũng là kết thúc - nói xong tôi bắt đầu khóc. Chị ấy cũng khóc, chúng tôi nằm bên nhau, ôm chặt nhau và cùng khóc đến lúc ngủ thiếp đi mệt mỏi… Bữa sáng của ngày hôm sau, chúng tôi cùng xuống tiệm ăn, chỗ ngồi cũ, những món cũ bánh mì nướng dầy phết Sô cô la và bánh trứng cá hồi. Chị ấy không nuốt một miếng nào… Sau bữa sáng, chúng tôi dắt tay nhau về ký túc nữ. - Em lên phòng thu xếp hành lý, tạm biệt - cô ấy buông tay tôi ra đi vào ký túc. Tôi đi tới trước lôi tay cô ấy lại: - Ngày mai tôi đưa em ra ga nhé, được không? Cô ấy gật đầu… đi khuất… Tiếp trang:3